Những Viên Đá Của Mặt Trời Đây Không Phải Chuyện Cổ Tích Truyện Ngắn Của Zelda Zelda Là Ai Đọc truyện Đây Không Phải Chuyện Cổ Tích Online Đây Không Phải Chuyện Cổ Tích Ebook Đây Không Phải Chuyện Cổ Tích Của Zelda Hình Vẽ Hoa Học Trò Hình Vẽ Trà Sữa Cho Tâm Hồn Kênh Trà Sữa KenhTraSua.Com
- Này Cặp Táp, cậu biết gì chưa? Chân Dài có bạn gái mới rồi đấy.
Tôi nhấc tai nghe ra. Cô bạn cùng bàn cũng chẳng có ý định giải thích thêm, ngồi phịch xuống thở dài. À ừ, thì cậu học sinh sáng sủa nhất khối, chắc là sáng nay đi bên cạnh một cô nhóc nào đấy cũng xinh đẹp không kém rồi. Tôi đã quá quen thuộc vói những tin hot boy đi cạnh hot girl, những câu chuyện chỉ có các khuôn mặt sáng bừng, nụ cười hạnh phúc. Nhưng tính trẻ con và toan tính ngây ngô khác biệt, hay đơn giản là khi sự đẹp đẽ của nhau trở nên nhàm chán, họ sẽ lại tách nhau ra, dính vào các khuôn mặt đẹp khác.
Nhưng chỉ đến giờ ra chơi, nỗi thờ ơ của tôi chuyển thành cơn tức giận vô cớ. Không, tôi không quen Chân Dài. Tôi cũng chưa bao giờ nói chuyện với Giày Vải nữa. Nhưng tại sao, trong gần ba trăm học sinh nữ của ngôi trưòmg này, lại là Giày Vải? Tại sao lại đúng là Giày Vải?
Chưa từng ai nói Giày Vải xinh đẹp. Chưa từng ai mời Giày Vải nhảy trong lễ hội. Tôi cũng chẳng bao giờ để ý tới Giày Vải nữa. Nhưng chỉ là trước đây. Ngày tôi nhìn thấy Giày Vải trên góc vườn nhỏ bỏ hoang sau trường khi dậy quá sớm cho một ngày trực nhật nhớ nhầm, tay cầm ống máy cơ xoay chụp liên tục vào buổi sáng tinh mơ nắng còn nhạt, khi cô bạn không đeo kính, tóc mái cặp ra sau hơi lòa xòa, để lộ vầng trán sáng mịn, và cổ tay thao tác linh hoạt, thì tôi biết mình đã nghĩ rất khác. Lần đầu tiên tôi nhận ra cô bạn bình thường luôn khuất ở hàng sau của các bức ảnh, trở nên có sức hút kì lạ. Sáng sáng tôi cố gắng bò ra khỏi giường sớm, dành chút thời gian nhìn cô bạn chụp ảnh từ hành lang trên cao. Trông Giày Vải loay hoay với những viên đá kì lạ, tôi tò mò hết sức, nhưng cố kìm bước chân vào thế giới xa lạ, tôi nhẩm về công thức toán, lý, và gạch đầu dòng điều kiện trong các buổi hội thảo du học. Dù đâu đó, tôi thi thoảng mong cô bạn rời ống kính kia, quay lại và ngước nhìn lên, để thấy một ống kính kiên nhẫn khác, là tôi. Thi thoảng, tôi mong điều đó xảy ra.
Sáng nay, tôi vẫn nhìn thấy cô bạn nơi góc vườn. Sáng nay, cô bạn vẫn đi đôi giày vải màu xanh cỏ, trong số bốn đôi giày vải khác được đi rải rác trong tháng. Sáng nay, cô bạn vẫn ngồi một mình, cần mẫn vói những bức ảnh và phiến đá vuông vắn. Sáng nay, phút trước vẫn không ai để ý tới Giày vải, phút sau đã bắt đầu nhen nhúm những câu chuyện, khiến trong mắt tôi, dù cô bạn đang đi cạnh anh chàng bảnh bao nhất, cũng hơi so vai lại rụt rè với chính hình ảnh mới của mình. Tôi tự nhiên cảm thấy mọi thứ thật khiên cường, Giày vải, Chân Dài, những cô nhóc luôn dõi theo Chân Dài, hay cả chính tôi nữa. Tan học, tôi ngược lại dòng láo nháo đuổi bắt nhau ra cổng, đi về phía vườn bỏ hoang. Tôi ngồi trước mười ba viên đá, cố hiểu xem Giày Vải đã làm gì ở đây. Thật là kì lạ, tôi có thể nín thở nén tiếng động khi cô bạn ở đây, vậy mà khi không còn người, tại sao tôi lại tha thiết muốn biết điều bí mật nhỏ như thế?
HÒN ĐÁ TRONG VƯỜN.
Chân Dài là một vật thể đẹp.
Không ai chối bỏ điều đó. Đến cả cô thủ thư khó tính đeo cặp kính dày cộp, đôi khi cũng bộc lộ sự dịu dàng hiếm có với cậu ta. Cậu hay cười, và ít nói, dáng người mảnh khảnh, và da trắng bóc. Chỉ thế cũng đủ làm bọn con gái phát điên. Mấy từ ngữ bình thường qua miệng cậu ấy đều trở thành chủ đề có thể bàn luận. Tôi chỉ đứng ngoài lắng nghe. Thứ mà mọi người đều mong muốn, sẽ chẳng bao giờ thuộc về ai hết. Tôi muốn tự mình tìm điều đẹp đẽ cho riêng mình, hoặc tạo ra nó. Chụp ảnh với tôi có ý nghĩa tương tự như thế.
Chiếc Yashica trong bộ máy ảnh của ông trở thành vật bất li thân từ khi tôi cầm lần đầu tiên bằng hai bàn tay bé xíu. Thế giới được dựng lên qua khung kính và những cuộn phim. Mọi thứ nhỏ nhặt tầm thường trở thành điều kì diệu sắc nét. Khi lớn lên, máy ảnh số dần thay thế, mọi người thờ ơ sự mong chờ háo hức ở chiếc máy ảnh cơ, cuộc sống rút gọn bởi những kiểu ảnh ăn chắc và chụp nhiều lần. Những đứa kiên nhẫn lỗi thời như tôi, lùi sang một bên và sẽ được yên ổn. Đây cũng là lúc tôi nghĩ đến tác phẩm cho riêng mình.
Cho đến một buổi sáng, tôi nhìn thấy Chân Dài.
Cậu chỉ có một mình, khoanh tay gục đầu nghiêng một bên. Chiếc mũi thẳng tắp bừng sáng. Vật thể đẹp đẽ ngủ quên cạnh cửa sổ thư viện không ai chú ý, dưới tán lá me rộng sà vào khung cửa hiu hiu gió. Vô thức, tôi vội rút ngay máy ảnh từ cặp, chỉnh tốc độ cửa trập và xoay lấy nét. Tiếng shutter vang lên ngọt lạnh. Mắt tôi chưa kịp rời khỏi ống kính, khuôn đầu phía trước nhấc lên. Chân Dài mở mắt, và nhanh như cắt, đôi tay dài gầy vươn ra túm gọn lấy cổ tay tôi. "Cậu vừa chụp mình?". "Không, chỉ là..." "Máy cơ à, thế thì tháo cuộn phim ra." Mặt cậu không chút biến sắc. Tôi nhìn Chân Dài kinh hãi. "Hay là thế này...", Chân Dài đưa tay lên hơi miết nhẹ cổ áo, rồi chỉ ngón tay vào khe chỉ số ảnh đã chụp, “cậu tiếp tục chụp tớ cho tới hết cuộn." Vừa nói Chân Dài vừa hạ đầu, áp mặt gần sát tôi. Tôi lùi lại, gần như hoảng loạn. Tại sao lại có thứ người quái gở như cậu? Tôi né tránh ánh nhìn của vật thể đẹp, tay vừa cố gắng lấy lại chiếc máy mà cậu đang giữ chặt. Hơi thở nặng dần. Tôi ngẩng đầu đối mắt cậu. Tại sao lại là tôi? Có cả hàng tá đứa con gái xếp hàng sẵn sàng chụp cậu với đủ thể loại máy ảnh điện thoại, tại sao lại là tôi? Chân Dài mỉm cười đắc thắng. "Thỏa thuận thế nhé.” Khoác chiếc máy ảnh trên vai, cậu cầm cổ tay tôi kéo đi. Cảm giác rùng mình lan khắp toàn thân. Tại sao lai là tôi?
Chiếc máy ảnh Chân Dài giữ, tôi như một tù nhân vô hình, câm nín trước màn tra hỏi vồ vập của bạn quen và ánh mắt kì cục của người không quen. Tôi cúi gằm mặt trong suốt đoạn đi dọc hành lang về lớp. Tay nắm tay, hành động thay cho tất cả lời nói. Tôi chỉ hy vọng cậu không vì thiếu hiểu biết hay sơ suất mà làm cuộn phim tan hoang cháy bét, thế là tiêu tan cả kíp chụp từ mấy hôm trước. Tác phẩm chưa hoàn thiện, tuyệt đối không nên để ai biết. Chỉ cần ai đó thích Chân Dài, và biết về những hòn đá phía sân sau trường, thì mọi thứ có thể sẽ về con số không. Buổi chiều Chân Dài chơi bóng ở khu trương bên cạnh, tôi lẽo đẽo đi theo như một con ngốc, cầm máy chụp cho tới hết cuộn phim. Tưởng chừng dã có thể thoát, Chân Dài bám theo tới tận hàng ảnh, yêu cầu rửa gấp và ngồi chờ cùng tôi. Khi cậu mải chăm chú với những bức hình như Narcissus ngồi bên hồ, tôi để phần còn lại vào bao giấy và cất vào cặp. Cậu bạn cười toe, mà giờ không khác gì quái vật ranh mãnh nhanh chóng giật lấy, lấy ra những tấm ảnh chụp ảnh Mặt Trời hơi ngược sáng, gãy gập giữa các hòn đá nhỏ. "Tại sao? Có gì đặc biệt?”. "Không phải việc của cậu." Tôi lờ đi sự khó hiểu của Chân Dài, bỏ ảnh vào cặp, rồi quay xe ra khỏi vỉa hè. "Tớ sẽ nói cho mọi người biết, nếu cậu không chịu làm bạn gái tớ." Tôi chết sững. Cậu bạn bước tới, thì thầm. "Hoặc chỉ cần đi cạnh tớ cũng được. Và chụp ảnh tớ."
Cử chỉ xoa đầu đáng ghét. Tại sao lại có người thừa thời gian tới mức này, lấy một đứa con gái không chút nổi bật như tôi làm trò vui đùa? Tôi dông xe đạp thẳng, tự nhủ sáng mai tỉnh dậy cậu sẽ thấy chán chết mà buông tha tôi, và mọi thứ sẽ đâu vào đấy.
Hoặc có thể là sáng ngày kia.
Mở cửa và thấy Chân Dài đứng trước nhà, tay cầm hai ổ bánh mì giơ cao. Vẻ bảnh bao mua chuộc lòng tin phụ huynh trong tích tắc. Sự xuất hiện của cậu đồng nghĩa với việc tôi không thể chạy về phía sân sau trường, hoàn thiện tác phẩm chiếc lịch năm bằng đá mô phỏng khu di tích Chankillo ơ Peru. Mười ba tòa tháp bằng đá dựng lên từ bốn trăm năm trước Công nguyên, sừng sững như mười ba chiếc răng cửa khổng lồ chạy dọc hơn ba trăm mét trên bờ biển. Bằng cách ngắm nhìn vị trí Mặt Trời mọc giữa những tòa tháp, mà người dân từ xưa có thể tính ngày gần như chính xác với lịch niên đương dại. Sự tính toán thô sơ hoàn thiện đó khiến tôi thán phục, và nghĩ về những ngày nhìn Mặt Trời mọc như một sự thôi thúc về kĩ năng chụp ảnh ngược sáng. Sự tính toán vật lý vụng về bù đắp bởi khả năng linh hoạt điều chỉnh của một mô hình thu nhỏ. Vậy mà tất cả, tất cả mọi chú tâm cho kiệt tác bí mật ấy, bị đập tan bởi một khắc sơ suất. Đối tượng thay đổi, lịch sinh hoạt trở nên méo mó, cộng hưởng bởi thứ buôn chuyện xì xào sau lưng. Chân Dài không cần biết, lôi tôi đi khắp nơi, kéo tôi như một con rối. Thảng hoặc, tôi chạy về phía sau vườn, nhìn những hòn đá khi Mặt Trời đã lên cao, cảm giác người đến sau không bao giờ có được thứ mình muốn. Cậu bạn đôi khi dở chứng, gặng hỏi ý nghĩa về bức ảnh Mặt Trời và hòn đá. Tôi đẩy ánh nhìn mình lên vật vô hình, tưởng tượng xa xăm.
Vài tuần sau đó, tôi phát hiện ra có ai đó đã để lại những bức ảnh được rửa chụp từ máy ảnh số, hơi vụng về, nhưng có vẻ muốn giúp. Những bức ảnh ghi ngày tháng rõ ràng, tưởng người đó đã nhận ra đây chỉ là mô phỏng của di tích hùng vĩ, đã nhận ra hướng trước mặt hồ sát trường là hướng Đông, hay đã theo dõi tôi từ rất lâu để nhận ra tôi bỏ dở, và tiếp tục thay tôi. Hay đơn giản là ai đó không ghét tôi khi tôi đi với Chân Dài. Nhưng là ai, và tại sao lại im lặng cho tới lúc này?
Tôi viết về Chankillo, về Peru, về những thứ tôi cảm nhận, để lại chính chỗ tôi nhận được ảnh. Không ai trả lời. Chỉ có những bức ảnh. Nhưng hồ như người chụp đã hiểu ra vấn đề, đã nắm được dụng ý của tôi, góc đá trở nên sắc nét và nổi rõ sau ánh dương. Tôi trở nên hứng thú vói một người không thể hình dung, ẩn sau những tấm hình kia, trong khi Chân Dài ngày một thu hút sự chú ý bởi những bức ảnh tông màu phim của khoảng thời gian đã mất. Nhưng sự xuất hiện của cậu, hay khuôn mặt cậu, hay nụ cười, giọng nói, dáng đi của cậu, không còn làm tôi phải nín thở như ấn tượng ban đầu về vật thể đẹp đẽ nữa. Chân Dài đăng kí tham gia giải nam thanh nữ tú trong trường, dự thi vòng loại bởi ảnh tôi chụp. Cậu vẫn đi cạnh tôi, trấn giữ chiếc Yashica, nhưng trong tôi, cậu đã như người của một năm nào đó, nằm yên trong khung hình nhạt phai.
SAU CƠN BÃO.
Bão về Hà Nội vào một buổi chiều. Tôi ngồi trong lớp học thêm, nghe lũ bạn xôn xao thông tin gom nhặt từ bản tin thời tiết tối qua. Chợt nhiên, tôi không nghĩ được gì khác ngoài Giày Vải. Buổi sáng Giày Vải không đến, tôi đứng trước những hòn đá, đứng lên ngồi xuống, giả vờ trong tư thế của cô, ngắm nhìn tia sáng Mặt Trời nhỏ lọt qua hàng rào sắt, chiếu thẳng lên mặt đá thô ráp. Bằng sự liều lĩnh không ngờ, tôi chụp lại khung cảnh đó, trong khung giờ đó, như tôi đã đứng trên hành lang tầng trên nhìn xuống tấm lưng cô bạn không biết bao lần. Và bằng sự ân cần tôi không nghĩ tới, Giày Vải viết cho tôi, nói về những điều cô nghĩ. Nhưng tôi không biết trả lời thế nào. Chắc chắn Giày Vải gặp tôi sẽ thất vọng thôi, vì cô đang đi với Chân Dài cơ mà. Tôi thì có gì cơ chứ?
Nhưng cơn bão đến. Tiếng gió như gào dọa vặt trụi cả cành cây. Mưa mạnh như ai đó cấm cả chiếc xẻng lớn xúc những vốc sỏi to. Tôi chỉ lo liệu mười ba viên đá kia có thất lạc. Sáng tôi dậy thật sớm, lao đến góc vườn, lòng hoang mang. Những viên đá lăn lóc, mỗi chỗ một nơi. Quỉ thật, không biết còn tìm lại được không, không biết còn dựng lại được không. Như thể đây là tác phẩm của riêng tôi, chứ không phải ai khác. Loay hoay một lúc, tôi nhìn thấy có người đứng sau tự lúc nào. Chân Dài! Cậu ta đến trường vào sáng Chủ Nhật làm gì? "Cậu biết về những viên đá?" Chân Dài cất cao giọng. Tôi im lặng, lờ đi câu hỏi vô thưởng vô phạt. Không lẽ cậu ta không biết, một khi cậu đã lôi Giày Vải đi? "Hãy xếp lại. Vì người phá, chỉ có thể là tôi" Chân Dài vỗ vai tôi, hơi cúi đầu xuống thì thầm. Tôi nắm chặt hai viên đá tìm thấy dưới gốc cây, thấy cơn tức giận trào lên bất lực. Chẳng ích gì nữa, mình chỉ là thứ xấu xí vô danh. Lúc tôi buông tay ném những hòn đá qua hàng rào rồi bỏ đi, cảm giác Giày Vải đứng khuất đâu đó đang nhìn tôi ám ảnh bám theo. Nhưng tôi đã làm mọi thứ tan hoang cả rồi.
Đêm chung kết cuộc thi thanh lịch, lũ bạn viện cớ thay đổi vẻ mặt ủ rũ để lôi tôi đi cho bằng được. Trong góc khuất sảnh đường, tôi nhìn thấy Giày Vải, tóc buộc gọn lại phía sau, bỏ cặp kính gọng đen cổ, mặc chiếc váy để lộ cặp chân thẳng. Chỉ nguyên đôi giày màu cỏ vẫn vậy. Tôi mỉm cười mơ hồ, để ngoài tai những lời bàn tán dấy lên sự liên hệ giữa cặp đôi bị cho là cọc cạch. Những lời thì thầm độc ác và vẻ mặt đắc thắng của Chân Dài lại hiện lên, khiến mắt tôi hoa đi bởi ánh đèn sân khấu bỗng chốc sáng bừng. Mọi cặp mắt đổ về những thí sinh tiềm năng xinh đẹp. Bỗng tay tôi bị kéo đi bởi một bàn tay khác, nhỏ và hơi lạnh nhưng rất kiên quyết. Tôi nhìn theo đuôi tóc đung đưa qua lại, hoa văn lúc nổi lúc chìm dưới ánh đèn trên chiếc váy tông sáng, tự hỏi làm sao Giày Vải biết được. Đứng trước sân sau, nơi hàng rào mờ đi trong khoảng tối, khuôn mặt Giày Vải chỉ nổi những đường nét như bức phác họa chân dung khởi điểm, tôi nghe giọng nói ấy vang lên, lần đầu tiên. "Tại sao cậu không viết lại? Tại sao cậu không xuất hiện?" "Cậu và Chân Dai..." "Chẳng là gì hết. Cậu là người duy nhất tớ chia sẻ. Tại sao lại để tớ chờ lâu đến thế?" Giày vải bật khóc. Tôi luống cuống lấy gói khăn giấy trong cặp đưa cho cô bạn. "Tớ xin lỗi, nhưng tớ làm hỏng Chankillo rồi..." Giày Vải lúc lắc đầu, tiếng khóc nhỏ dần, tiếng sụt sịt nhỏ dần. "Chúng ta có thể làm lại. Ý tớ là, tớ và cậu..." Tôi gật đầu, tay chạm vào bàn tay nhỏ lanh ấy lần nữa. Sắp sang Thu sang Đông rồi, nếu có hai người, sẽ ấm áp hơn nhiều, đúng không?
ZELDA
COMMENTS