[ Trà Sữa Cho Tâm Hồn Số 101 ] Nghe Bằng Trái Tim; Đọc Trà Sữa Cho Tâm Hồn Số 101; Nghe Bằng Trái Tim www.kenhtrasua.com
Tôi quen Hiếu từ hồi học cấp Hai. Hồi đấy ấn tượng của tôi về cậu ấy rất rất xấu. Người đâu mà mặt mũi lúc nào cũng nghiêm nghị. Hiền vào trễ giờ nhờ Hiếu đứng lên nhường đường, Hiếu cứ tỉnh bơ đến lúc Hiền đập vào vai nói gắt lên, Hiếu mới chịu quay lại. Cậu bạn chẳng bao giờ tham gia vào các cuộc chuyện trò của lớp, họa hoằn lắm mới góp vài câu thì lại oang oang oang vô duyên không tả nổi.
Trống trường điểm rồi mà Hiếu cứ lững thững chẳng thèm để ý dù người xung quanh quay lại chắc nhiều. Học hành cũng lẹt đẹt. Chẳng hiểu sao, vài người trong lớp có vẻ quý và thân cậu ta lắm. Ấn tượng xấụ là vậy, tôi cũng không đến mức ghẻt bỏ gì, có liên quan hay anh hưởng trực bếp đến mình đâu.
Lên cấp Ba, ngày dầu tiên đi học tôi dã cãi nhau với một bạn nam mới quen. Chuyện bé con con, xé ra to phết. Cuối cùng, Vũ hăm dọa: “Có tin tao treo xe mày lên cây không?”, “Thách đấy!” - tôi gườm gườm đi vào lớp. Kết quả là, con bé bật khóc tức tưởi khi thấy bánh sau xe mình bị ngoắc lên cành thấp của một cái cây, treo chúc đầu xuống đất. Tôi không nhớ chính xác lúc đấy đã cảm thấy thế nào, ngạc nhiên, túc tưởi, căm ghét hay bất lực. Chỉ nhớ tôi đã khóc và khóc mãi, đến tận khi Hiếu gỡ chiếc xe xuống, thấy tôi cứ mặc nhiên đứng khóc thì lặng lẽ chở tôi về. Vẫn như hồi cấp Hai, im im chẳng nói gi, nhưng cảm nhận của tôi về cậu bạn từ "nghiêm nghị” đã trở thành một cái gì đó khác lắm.
Tới cổng nhà tôi, Hiếu giao cả xe cả người rồi cười một cái ngượng nghịu. Thấy cậu ấy quay lưng bước đi, tối - đã vơi ấm ức-chợt thấy áy náy, chả lẽ lại bắt Hiếu đi bộ ra trường lấy xe đạp về?
- Để tớ chở cậu ra trường nhé?- Tôi ấp ứng hỏi nhẹ.
Nhưng Hiếu như trở lại con người cũ, cứ như vậy lầm lũi bước, làm như không nghe gì.
Sau này, khi đi thân thiết hơn, tôi mới biết tai phải Hiếu hoàn toàn không nghe được, còn tai trái cũng có vấn đề. Lúc đó, tôi càng bàng hoàng hơn cả khi nhìn thấy xe mình trồng cây chuối. Tất cả những đoạn video ngăn ngắn trong kí ức về cậu bạn “lầm lì xi ra khói” hiện về, rõ nghĩa. Bỗng dưng tôi thấy mình trẻ con và nông cạn, sao có thể phán xét người khác quá vội vàng.
- Cũng chẳng có gì quá bí mật – Hiếu cười nhún vai - Mấy đứa bạn quanh tớ đều biết mà. Bọn nó còn chỉ cho tớ nói bé đi. Đến mức mình không nghe rõ những gì mình đang nói, như vậy mới là vừa. Haha.
Chắc tại tôi quá vô tâm không để ý gì đến bạn bè nên chẳng biết. Tôi mua đãi cậu ấy một cốc trà sữa, không cần nói rõ lí do. Dù biết chẳng đủ để bù đắp việc đã nghĩ sai về Hiếu, suốt mấy năm trời.
Lần đầu tiên đi xem phim của Hiếu là do tôi rủ, Hiếu dạy tôi trượt patin. Mỗi lần tôi trượt chân, hoảng hồn hét vang quá cả ngưỡng nghe của người khác, đều có bàn tay của cậu ấy giữ lại, vững chãi vô cùng. Bù lại, tôi rủ Hiếu học nhóm, rồi nói lại một số chỗ khó thầy cô giảng Hiếu không nghe được. Đi đường, tôi cũng đi bên trái Hiếu đế líu ríu chuyện trò, nhưng có hôm lại lấy cớ đi bên phải, “cho đỡ xe cộ”, ở bên đấy, tôi tha hồ nói chuyện buồn trong gia đình, cảm giác không thể được như bố mẹ kì vọng, sự hống hách của ông anh trai, thấy tự ti vì sướng hơn Hiếu nhiều mà chẳng có được tí bản lĩnh nào như cậu ấy, bị các bạn nói là suy nghĩ nông cạn, bta bla. Tôi nói be bé. Hiếu vẫn đi chẳng nghe thấy gì. Có lần, cậu quay lại, thấy tôi mấp máy:
- Cậu nói gì đấy?
- Hôm nay nóng nhỉ!
- ……
- Cậu lại nói gì đấy, xin lỗi tớ không nghe rõ.
- Hiếu rất tà đẹp trai!
Đi ngang qua quán trà sữa, Hiếu mua rồi dúi vào tay tôi một cốc trà sữa chanh leo.
- Tớ chẳng nghe thấy gì cả. Nhưng hình như hôm nay cậu có chuyện buồn.
Haiz, thế mà cậu ấy cũng biết, cũng “nghe thấy” được. Tôi đang uống trà sữa và ăn năn thì Hiếu bồi thêm:
- Nếu cậu thấy thoải mái thì từ sau cứ thế cũng được. Tớ sẽ giả vờ lắng nghe. Nhưng cấm không được tranh thủ nói xấu tớ đấy nhé!
Câu đó tàm tôi toét miệng cười. Từ đó, thi thoảng tôi vẫn trút than vãn lên đầu cậu ấy, lúc thì bên phải, lúc thì bên trái.
Có một người bạn thấu hiểu, tôi tưởng chừng mình hạnh phúc lắm rồi, chả mong muốn gì hơn cả. Nhưng những ngày êm đẹp chấm dứt khi tôi nghe tin Hiếu có bạn gái, mà không phải từ cậu ấy nói ra!
- Tao tưởng mày chơi thân với nó phải biết chứ - Uyên thì thào. Mấy hôm thấy nó chở bạn ấy đi chơi, tình cảm lắm mà. Còn nghe bảo đến nhà bạn ấy ăn cơm rồi nữa!
Thêm một lần kinh ngạc. Tại sao Hiếu có người yêu mà không nói với tôi? Tại sao Hiếu lại đi có người yêu? Định đi hỏi cho ra ngô ra khoai nhưng tôi kìm lại được. Đã tự hứa không “suy nghĩ nông cạn” nữa rồi mà. ừm... thì Hiếu xứng đáng có người yêu, rốt cuộc rồi cũng đến lúc có người yêu. Hiền lành, ấm áp, vũng chãi và đáng yêu như vậy, thả ra con gái không tranh nhau mới lạ. Đâu phải vẻ đẹp tiềm ẩn là tôi cứ vậy độc chiếm được đâu. ừm... tôi là bạn thân thì đáng nhẽ phải mừng cho cậu ấy . Nhung tôi thề là tôi chả mừng cái cóc khô gì cả...
Tôi cứ vậy buồn mất mấy ngày. Đi bên phải cậu ấy, tôi nói khẽ:
- Sao cậu lại đi yêu người khác chứ. Lúc đầu tớ nghĩ tại ghen vì cậu có người khác nên mới tưởng là tớ thích cậụ. Nhưng buồn lâu thế này chắc là tớ thích cậu thật rồi. Tớ bị buồn, và bị lạnh.
Thế rồi, tôi thở dài rõ to. Hiếu nghe được, quay sang nhíu mày thay cho câu hỏi. “Ông anh tớ ấy mà", tôi nhún vai. Cậu ấy lại mua cho tôi một ly trà sữa chanh leo.
Tại sao đến bây giờ tôi mới nhận ra tay cậu ấy rất ấm, và cậu tốt bụng, thông minh biết bao? Dù không muốn, tôi vẫn tránh gặp Hiếu. Được vài hôm, Hiếu chờ sẵn tôi ở cửa nhà cùng tôi đi học:
- Cậu có chuyên gì bực mình à?
- Không?
- Tớ làm gì làm cậu ghét à? Nói thẳng ra đi, ban bè mà.
- Bạn bè cái đầu cậu ấy. Sao có bạn gái mà không nói tớ?!- Tôi trút hết ấm úc trong lòng.
Hiếu ngẩn ra:
- Ai?
- Cậu đấy chứ ai! Cậu với Trâm ấy!
- Gì đấy? Trâm là em họ tớ mà.
Ớ? Thế hóa ra chở nhau... đi ăn cơm... là em họ à? Lại là tôi xét đoán bừa bãi sao? Tôi chẳng ăn năn gì cả, chỉ kịp toét miệng cười, muốn kiềm chế lắm mà không được.
- Thật là. Nghĩ lung tung cái gì đấy. – Hiếu tỏ ra ấm ức, rồi cậu hạ giọng - Tớ như này, ai thích chứ.
Ôi giờ ơi đồ ngốc. Tôi quay lại, ghé sát tai cậu ấy, thì thầm: “Có tớ, tớ thích cậu, thật lòng!.”
Mặt tôi nóng bừng bừng, vì ngay sau đó, nhận ra, mình vừa nói vào tai phải. Nhưng gương mặt Hiếu cũng đang đỏ ửng lên và cậu bạn ôm thốc tôi lên, xoay một vòng, nói bằng volume ai cũng nghe được, dù ở đầu kia con đường: “Thật nhé, tớ cũng thích cậu, lắm lắm!.”
COMMENTS