$type=ticker$cols=4

$type=slider$meta=0$snip=0$rm=0

Truyện Ngắn Chỉ Là Con Muốn Về Nhà | Hoa Học Trò Số 1192

Truyện Ngắn Chỉ Là Con Muốn Về Nhà | Hoa Học Trò Số 1192 | Tác Giả Dương An | Hoa Học Trò Số Mới Nhất | Truyện Ngắn Hoa Học Trò


Tôi mở mắt, thấy nắng qua ô cửa sổ thoáng hắt lên giá sách, quyển từ điển để phía trên ánh lên một lớp bụi mỏng. Tôi với tay lấy đồng hồ, đã cuối buổi chiều. Hóa ra ngoài kia không phải bình minh, ban đầu tôi đã tưởng vậy. Tôi xuống giường, bước ra ngoài hành lang. Kí túc vắng người, chỉ có quần áo trên dây phơi đã khô, thơm lựng. Cơn sốt buổi sáng và bữa trưa chỉ với một cốc nước lọc làm dạ dày tôi quặn thắt lại khó chịu. Tôi đứng dựa vào lan can, mùi nước xả vải của phòng bên cạnh quen quá, giống mùi nước xả vải mẹ tôi thường dùng. Năm nào cũng vậy, cứ chớm Đông mẹ mới dùng nước xả vải, cho nên với tôi, mùi hương này là mùi của mùa Đông ở nhà. “Ai cho phép tụi bây dùng nuớc xả vải của mẹ tao?” Tôi mếu máo khi thấy đứa bạn phòng bên đi học về, mếu máo giả vờ thôi, nên nhìn mặt tôi hài quá, nó cười rũ rượi rồi mới vào phòng.


Tôi nhớ nhà khủng khiếp. Nhớ đến nỗi muốn lăn ra đây mếu máo thật chứ không phải giả vờ. Cả người mệt lả đi vì uống thuốc giảm đau, vì nghĩ đến bữa cơm tối ăn dưới căng tin lèo tèo vài cọng rau úa, vì đủ các thứ rắc rối mang tên sinh viên năm nhất nữa. Ý nghĩ đó khiến tôi chỉ muốn leo lên giường trùm chăn ngủ tiếp, nhưng rồi tôi vẫn khoác một cái áo khoác mỏng đi tìm cái gì đó bỏ bụng.


Điện thoại đổ chuông, màn hình hiện lên dãy số quá quen thuộc. Vẫn những câu hỏi ngày nào mẹ cũng nói, tôi đã thuộc lòng, có thể nhắm mắt viết một mạch: “Mèo à, ăn cơm chưa con, có gì ăn không con, mua cái gì mà ăn đấy không được ăn mì tôm đâu, mắt mũi thế nào rồi, đừng có thức khuya quá đấy sức khỏe là quan trọng...”


“Mẹ, cuối tuần con về”. Tôi buột miệng. Giống như là nỗi nhớ nhà của tôi bật thành lời, hoàn toàn không tự chủ. Lịch học của tôi trải từ sáng thứ hai đến sáng thứ Bảy, đồng nghĩa với việc tôi có về nhà thì cũng chỉ ăn được bữa cơm rồi lại phải đi ngay. Nhưng tôi không quan tâm điều đó. 


Giọng mẹ vui hẳn lên, ừ cuối tuần về nhé, mẹ làm sườn chua ngọt cho mà ăn, thế có thích ăn gì nữa không để mẹ mua.


“Con thèm ăn cơm nguội trộn với nước mì tôm”. Tôi nói thật, tôi thực sự chỉ muốn ăn một tô cơm như vậy, như mỗi buổi chiều đi học thêm về, đói meo.


***


Đêm ấy tôi lại lên cơn sốt, tôi mơ thấy tôi về nhà. Tôi ngủ trong phòng tôi, trên chiếc giường kê sát cửa sổ. Có tiếng mẹ càu nhàu phía ngoài, nhắc đi nhắc lại rằng trước khi ngủ nhớ đóng của sổ, nếu không gió đêm lạnh sẽ bị ho. Tôi vâng dạ, chui trong chăn bật đèn pin đọc sách. Đêm bố nghe tiếng gió mùa về, thấy cánh cửa sổ phòng tôi bị gió đập tơi bời, bố dọa hôm sau sẽ cho tôi ngủ ngoài thềm với con Na.


Con Na có hai cái tai to kinh khủng, đôi mắt đen láy lúc nào cũng long lanh rất gợi tình. Buổi tối tôi ngồi ở thềm hóng hớt bố mẹ nói chuyện với nhau, nó liền sán lại, vẫy đuôi rối rít để được trèo vào lòng. Thật tôi chưa thấy con chó nào xấu tính mà lại biết cách tỏ ra dễ thương hết mứ như thế. Tôi thích véo mũi nó cho nó kêu toáng lên, mẹ tôi quát vọng từ trong ra nhà ra: “Nào, mày lại trêu em!”. Thật không thể tin được, mẹ lúc nào cũng bênh con Na hơn mình. Tôi nghĩ vậy, tủi thân, vùi đầu vào cái chăn còn thơm mùi nắng, chân gác iên chấn song cửa sổ.


Nhưng cái giường rộng một mét hai ở kí túc của tôi không kê gần cửa sổ, thế nên chân tôi đập vào tường, đau điếng, rồi bừng tỉnh. Đồng hồ chỉ hơn năm giờ sáng. Cả phòng vẫn ngủ im lìm. Tôi thấy miệng mình khô khốc, đắng ngắt. Uống một ngụm nước trong bình nước để đầu giường, tôi với tay bật đèn bàn, buộc gọn tóc, làm nốt bài xử lí số liệu cho tiết thí nghiệm buổi sáng.


Cô giáo phụ trách thí nghiệm Vật lí đại cương của tôi khó tính hơn tất cả những người khó tính mà tôi từng gặp. Chỉ cần một sơ suất nhỏ, sinh viên hoàn toàn có thể được ra khỏi phòng ngay lập tức, đồng nghĩa với việc phải kí một buổi làm bù, tốn thời gian, tốn tiền, và một não kinh khủng. Buổi sáng hôm ấy, không may thay, tôi nằm trong danh sách những sinh viên xấu số đó.


Mũi vẫn ngạt cứng, đầu óc mụ mị, tôi trốn vào một góc, khóc không thành tiếng. Có nỗi hoang mang vô hình len vào tim, tôi hoảng sợ, mỏi mệt. Bấc lực nhìn bản thân yếu đuối vô cùng.


Tôi chỉ muốn về nhà. Nhưng thêm buổi làm bù thí nghiệm vào Chủ Nhật, điều ấy là không thể.


Tôi không nói gì cả ngày hôm đó. Mệt và buồn. Mẹ gọi cho tôi, bảo mẹ vừa đi xay bột, hôm nào mày về mẹ làm bánh rán cho mà ăn. Tôi thấy mẹ vui quá, tôi không nỡ nói với mẹ, mẹ ơi, tuần này con chẳng về được. Tôi chỉ cười, qua điện thoại. Mẹ thấy giọng tôi nghẹt cứng, hỏi tôi ốm hả. Tôi bảo con bị cúm một chút, không sao đâu mẹ. Mẹ lại tiếp tục điệp khúc: Đấy mẹ đã bảo rồi mà, mua cái gì mà ăn vào đừng có mà ăn mì tôm, sức khỏe là quan trọng ngủ đi đừng có mà thức khuya quá. Tôi vâng dạ, sụt sịt mũi, nói thôi nhé mẹ, con đi tắm xong là đi ngủ luôn đây.


Tôi đi tắm, rồi chỉ muốn quăng hết tất cả, trùm chăn ngủ một giấc thật dài, vậy mà vẫn phải lục đục đi pha cà phê giữa đêm, làm cho xong mớ bài tập rắc rối đó, không ngày mai lên lớp sẽ lại càng rắc rối hơn.


Ba tiết lí thuyết Giải tích dài như ba thế kỉ. Thầy giảng nhanh đến nỗi tôi không kịp động não để nghĩ, chỉ kịp chép bài là đã may lắm rồi, vừa chép vừa để đầu óc đâu đâu. Tôi cười với suy nghĩ thầy dạy Giải tích giống hệt Táo Giao Thông trong chương trình Táo Quân tôi vẫn xem mỗi đêm ba mươi Tết, rồi gục xuống bàn tranh thủ ngủ năm phút giải lao. Khi tôi mơ màng tỉnh dậy, xung quanh vẫn đông đúc, có tiếng quạt trần thở nhè nhẹ, tiếng ngòi bút lăn đều đều. Sáu mặt bảng kín đặc chữ làm tôi như đi lạc vào mông lung. Tôi nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa hết tiết. Tức là tôi đã ngủ suốt từ giờ giải lao tiết một đến gần hết tiết ba. Tôi nhìn sang bạn cùng lớp ngồi sát bên cạnh, thầm trách sao bạn không gọi tôi dậy. Nhưng rồi tôi nghĩ lại, lấy cớ gì mà trách người ta cơ chứ? Tôi ngồi thẳng lưng dậy, cố gắng hiểu xem thầy đang nói gì trên bảng, nhưng không một thông tin nào có thế lọt vào đầu. Tôi bất lực buông thõng hai vai, chỉ muốn nói văng tục vài câu, nhưng rồi cố kìm nén được.



Chuông reo, tôi chạy ra đứng ngoài hành lang, ngửa cổ nhìn lên trời, thấy ngột ngạt kinh khủng, đến nỗi không thể thở đưọc. Tôi thấy tôi như cái vỏ chai nước rỗng, méo mó, vứt ở chân tường. Rất vô tích sự.


Tôi sợ hãi việc phải ngồi trên giảng đường, nghe những thứ mà mình không thể hiểu. Tôi bị mất thăng bằng, thấy mình như đang rơi. Hồi cấp ba, tội tự xếp mình vào dạng “học đâu biết đấy”, chứ không phải dạng “học một hiểu mười” như mấy đứa chẳng thấy học hành bao giờ mà thi cử vẫn ngon lành. Tôi là dạng học sinh quy phạm, nhờ cố gắng kiên trì ngày này qua ngày khác mà đạt được thành tích tốt. Cho nên tôi đã nghĩ, đối với việc học, chỉ cần chăm chỉ là đưọc. Thế nhưng, gần ba tháng học ở đại học, tôi đã nghĩ lại, có lẽ để hiểu hết mấy môn hầm bà nhằng đó, cần nhiều thứ hơn là chăm chỉ.


***

Buổi chiều trời trở gió mùa. Bác quản sinh thu đống lá khô rơi dưới sân kí túc, châm lửa đốt. Tôi đi học về, chẳng hiểu sao bác làm vậy, thấy mùi khói đốt lá khô thơm nồng nồng, tôi đứng ngây ra, tần ngần mất một lúc. Rồi chỉ mất một giây để quyết định, tôi đi nhanh về phòng, khoác thêm cái áo khoác, cất sách vở lên giá, lấy ví tiền rồi quay đi.

“Đi đâu đấy?” - Bạn cùng phòng hỏi.


“Tao về nhà” - Tôi đáp gọn lỏn. Đi không ngoảnh lại. Bạn ngơ ngác vì bạn biết ngày mai tôi kín lịch học cả ngày, và tôi vừa bảo là tôi về nhà, nhà cách trường một trăm năm mươi cây số. Chắc bạn nghĩ gia đình tôi có chuyện gì đột xuất.


Thật ra, chẳng cố gì đột xuất cả, chỉ là tôi muốn về nhà.


Tôi một mình ra trạm xe buýt, chờ một lúc thì xe buýt đến, tôi lên xe. Thành phố đã sáng đèn, xe buýt đi chầm chậm dưới hàng cây. Tôi ôm ba lô vào lòng, thu người lại, dựa đầu vào cửa kính. Chớp mắt một cái đã ở trên xe rồi, nhanh thế này như chẳng phải về nhà, mà giống như là đang đi trốn vậy. Xe buýt dừng lại ở bến xe khách ngoại thành. Tôi vừa kịp mua vé cho chuyến xe cuối cùng, thở phào. Xe chạy bốn giờ đồng hồ. Tôi ngủ một chút, lúc tỉnh dậy đã đi được một nửa. Tôi cố ngủ thêm nữa, nhưng không nối, nên đầu óc cứ để đâu đâu.


Tôi nhớ về ngày đầu tiên nhập học. Hôm ấy trời đố mưa rào. Bố đi làm xa. Tôi một mực đòi tự xuống trường. Vì không muốn mẹ phải vất vả. Mẹ say xe quá, lại huyết áp cao, đi xe đường dài chắc mẹ phải nhập viện mất. Tôi xách đồ lỉnh kỉnh lên xe, ngồi vào hàng ghế đầu, mẹ theo lên xe dặn đò đủ thứ, nhưng mùi điều hòa trên xe làm mẹ xây xẩm mặt mày. Tôi kéo mẹ xuống, bảo mẹ đưa con đến đây thôi, con tự đi được rồi. Mẹ đưa tay gạt nước mắt, tôi leo vội lên xe, xe chuyển bánh. Tôi chảy nước mắt. Rồi vội lau đi, đưa vé cho bác phụ xe. Chuyến xe đưa tôi đến một thành phố xa lạ, buộc tôi phải sống với những con ngưòi xa lạ, những cảm xúc xa lạ, chưa từng gặp bao giờ.


***


Mười giờ tối, tôi đặt chân xuống đất. Bầu trời ở nhà đầy sao, lấp lánh, rất hiền. Tôi rút điện thoại định gọi cho mẹ, nhưng nghĩ thế nào lại quyết định đi bộ về nhà. Không xa lắm, mất hơn ba mươi phút để đi hết con đường tôi đã đi lại quá nhiều lần. Con đường nhắm mắt tôi cũng biết là chỗ nào có ổ gà, chỗ nào có lối rẽ.


Tôi đi qua trường cấp ba tôi đã từng học. Đèn cao áp trên cao tỏa ánh sáng vời vợi. Gió chạy rông trên sân trường, lá bàng khô đuổi bắt nhau khắp những ô gạch vuông. Tôi nhớ những buổi trực tuần hồi lớp Mười một, chúng tôi gom lá khô đốt trong vườn trường, khói xông lên của lớp học, Bí thư phải lên phòng đoàn làm kiểm điểm, mà lúc đi ra vẫn cười toe toét.


Kì lạ thật, tại sao tôi một mình đi giữa con đường vắng mà lại thấy vững tâm như thế? Nhớ hồi xưa, mỗi buổi đi học ca hai về tôi đều phải gọi bố ra đón tận cổng trường, lúc nào tôi cũng sợ trong bóng tối sẽ có một bàn tay thò ra túm lấy cổ mình, rồi đủ các tưởng tượng khác về những khuôn mặt đáng sợ đang rình rập đâu đó. Thế nhưng, có lẽ bây giờ, tôi đã thực sự lớn lên.


Tôi đi qua nhà bạn thân. Căn nhà có giàn hoa giấy trước cửa, dưới giàn hoa ấy, suốt cả năm Mười hai tôi đã ngồi làm không biết bao nhiêu đề thi thử môn Toán. Giờ bạn thân không có nhà, bạn thân đi học ở một nơi cách nhà nửa vòng trái đất. Tôi tự dưng thương nó quá, xa xôi như thế, ví dụ như chiều nay có vô tình thấy mùi khói đốt lá khô cũng không thể đùng đùng bỏ hết tất cả bắt xe buýt về nhà được. Tôi nghĩ đến vài tiếng đồng hồ trước vẫn còn đang ngồi vật vờ trên giảng đường, giờ đã thong dong tự do tự tại giữa con đường đầy gió. Hơi lạnh một chút, nhưng vui.


Hơn mười một giờ, tôi đứng trước cổng nhà. Cây hoa Đại bố trồng còn sót lại vài bông hoa, tỏa hương thơm trong đêm ngạt ngào. Tôi tìm chìa khóa cổng, khẽ khàng bước vào trong. Định đi thật khẽ để khỏi làm bố mẹ thức giấc thì đã nghe thấy tiếng con Na sủa. Tiếng nó nghe lạ quá, y hệt như giọng một chàng trai mới lớn.


“Chị mà” - Tôi tự thấy giọng mình cũng lạc cả đi. Con chó xấu tính nhảy lên ôm cổ tôi, tôi cảm nhận được cái lưỡi ấm áp của nó đang lướt đi trên khắp mặt mình và nhận ra nó đã lớn bỗng lên, lông dày và mượt, đôi mắt cũng long lanh hơn trước. Tôi bế bỗng con chó lên, đi vào trong sân.


Bố đột ngột mở cửa.


“Ôi trời, mày làm gì thế này?”


“Ơ, con về nhà mà bố lại bảo thế”- Tôi dấu môi, bóp mũi con Na, nó kêu toáng lên, nhảy vọt ra khỏi lòng tôi.


Mẹ chạy ra từ phòng ngủ, tôi không biết phải miêu tả vẻ mặt của mẹ lúc ấy thế nào. Tôi thấy mẹ vui, lai vừa thấy mẹ xót xa. Mẹ gỡ ba lô trên vai tôi, hỏi tôi ăn tối chưa. Tôi bảo chưa, nhà có mì tôm không mẹ. Còn đấy, bố nói xen vào, nước nóng còn trong phích, ăn tạm rồi đi ngủ đi.


Tôi sột soạt ăn mì, mẹ ngồi bên cạnh nhìn, vén mớ tóc lòa xòa của tôi ra sau vành tai. Cử chỉ đó của mẹ, tôi chắc chắn rằng sau này, dù có trưởng thành đến thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ thấy tôi bé bỏng, vẫn thấy muốn mình được nũng nịu một chút, để mẹ thương.


Tôi lục nồi cơm, lấy cơm nguội trộn với nước mì tôm, ngồi ăn ngon lành, vừa ăn vừa hất mặt trêu con Na vẫn đang mừng quýnh lên. Chắc nó nhớ tôi ghê lắm, dù tôi chẳng làm gì cho nó ngoài việc chỉ biết véo mũi nó cho nó kêu toáng lên.


Đêm đó, tôi ngủ với mẹ. Trên cái giường trong phòng tôi, kê sát cửa sổ. Trước khi rơi vào trạng thái hoàn toàn không biết gì nữa, tôi cảm nhận được mùi của mẹ. Giống mùi tôi thấy trên dây phơi quần áo của phòng bên cạnh ở kí túc, nhưng quen thuộc hơn nhiều, ấm áp hơn nhiều. Tôi không mơ thấy gì cả, giấc ngủ đến an nhiên, dịu dàng.


***


Buổi sáng đến bằng những âm thanh lao xao rất mực quen thuộc. Tôi gác chân lên cửa sổ lắng nghe tiếng xào nấu dưới bếp, mùi thức ăn dậy lên những niềm vui mơ hồ. Có lẽ tôi chỉ ăn được với bố mẹ bữa cơm trưa nay, rồi bắt một chuyến xe khách gần bốn giờ đồng hồ, thêm một chuyến xe buýt nửa giờ nữa để về đến kí túc. Sẽ lại tiếp tục nấu mì tôm ăn qua loa mỗi buổi đi học về đói meo, tiếp tục lên giảng đường học những môn đại cương mà tôi chẳng thích chút nào. Nhưng thực sự, tôi đã thấy lòng dễ chịu hơn rất nhiều. Rất rất nhiều.


Mẹ vẫn cùng tôi ra bến xe, nhưng mẹ không đưa tay gạt nước mắt như ngày đầu tiễn tôi đi nữa. Mẹ chỉ dặn dò, lúc nào thích thì cứ về nhà, xa xôi mấy đâu, về ăn bữa cơm cũng được.


Tôi gật gù vâng dạ, leo lên xe. Chiếc xe rời bến êm ru. Tôi thấy mẹ còn đứng nhìn theo mãi, trên con đường tôi đã quen đi cả trăm nghìn lần.



DƯƠNG AN

COMMENTS

BLOGGER
Name

An Yên,1,Bánh Bao Chì,1,Bảo Châu,4,Biết yêu,5,Blue,1,C Nguyễn,1,Cát Chan,1,Cất Nỗi Buồn Vào Hôm Qua;,15,Chang,1,Cho Những Ngày Chẳng Có Gì,8,Chưa Xa Đã Nhớ,9,Chúng ta rồi sẽ ổn thôi,2,Còn Chút Ngày Còn Chút Này Để Yêu,8,Cứ Chạy Những Bước Nhỏ,10,Cuộc Sống Là Một Món Quà,22,Danh Sách Truyện Teen,2,Đào Thu Hà,1,Đây Không Phải Chuyện Cổ Tích,12,Đi Đâu Cũng Nhớ Sài Gòn Và Em,2,Điều Cuối Cùng Ở Lại,9,Đôi Khi Muốn Có Ai Đó Cạnh Bên,7,DU MIÊN,7,DUNG KEIL,24,Dương An,2,Fuyu,21,Gào,1,Gari,8,Gemi,3,Góc Tâm Sự,27,Hà Ji,1,Hà Nhân,9,Hajime,4,Hạnh phúc gia đình,4,Hẹn Với Xuyến Xao Mùa Hè Năm Ấy,8,Hi Trần,14,Hikaru,1,Hikaru Đặng,1,Hoa Học Số 1179,1,Hoa Học Trò Số 1120,1,Hoa Học Trò Số 1169,1,Hoa Học Trò Số 1180,4,Hoa Học Trò Số 1182,1,Hoa Học Trò Số 1192,1,Hoàng Anh Tú,3,Hòang Vy,1,Hồng Trang,1,IMMAX,1,Iwai Shunji,6,JAINIE,1,Jathy,6,Jenny Han,2,Là Đánh Mất Hay Chưa Từng Có,8,LaBu,1,Linh Lang,1,Luật Chơi - Phan Hồn Nhiên,21,Lục Bảo,2,Lynh Miêu,20,Mai Hà Uyên,2,Mèo Đi Vớ,2,MIMAX,2,Min Vân,1,Minh Mẫn,3,Minh Minh,1,Minh Nhật,6,Một Giọt Đàn Bà,14,Mỹ Hạnh,1,Natalie,5,Ngọc Diễm,1,Ngọc Mitu,2,NGUYỄN ĐĂNG VĨNH TRUNG,2,Nguyễn Quốc Việt,1,Nhật kí cuộc sống,37,Những Cánh Thư Chưa Khép,1,Những Chàng Trai năm Ấy,1,Những Mùa Hoa Bay Đi,12,Những Trái Tim Đang Lớn,16,Nơi Những Cơn Gió Dừng Chân,6,PHẠM HOÀI THƯƠNG,1,Phạm Minh Châu,1,Phan Hải Anh,4,Phan Hồn Nhiên,1,Phương Lâm,1,Quà Tặng Cuộc Sống,1,Redo,1,Review Sách - Sách Hay Trên Giá Gỗ,1,Sau Lưng Một Vạt Nắng,19,Sky Talks Show,10,Skys Talk Show,1,Sưởi Ấm Trái Tim,10,T Phan,4,Tản Văn,27,Tản Văn Về Tình Yêu,3,Thale,1,Thanh Hải,1,Thành Phố Của Những Linh Hồn Lạc,3,Thư ngày gió ấm,8,Thư Tình Iwai Shunji,9,Thức Dậy Trên Mái Nhà,3,Thục Hân,2,Trá,1,Trà Sữa Cho Tâm Hồn,117,Trà Sữa Cho Tâm Hồn Số 130,4,Trà Sữa Cho Tâm Hồn Số 133,4,Trái Tim Dẫn Lối.,11,Trò Chuyện Đầu Tuần,5,Truyện ngắn đặc sắc,1,Truyện ngắn Hoa Học Trò,56,Truyện ngắn trà sữa,197,Tuổi học trò,6,Vân Anh,1,Việt Anh,1,Vũ Thu Hằng,1,Zelda,12,
ltr
item
kenhtrasua: Truyện Ngắn Chỉ Là Con Muốn Về Nhà | Hoa Học Trò Số 1192
Truyện Ngắn Chỉ Là Con Muốn Về Nhà | Hoa Học Trò Số 1192
Truyện Ngắn Chỉ Là Con Muốn Về Nhà | Hoa Học Trò Số 1192 | Tác Giả Dương An | Hoa Học Trò Số Mới Nhất | Truyện Ngắn Hoa Học Trò
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjZiKF3-rstDaQXSvrexxG2O4eYVvcZcHkx4AB0XHdbFAptYYQFr-SR_LXOvdBG_4LzGUVpOj9em5NnLSi2YjXnzblcR3Nd6zGvXx4wREm4ouqZBcqeNk5gHkdn3M1JIfkh4-ZQZQEm1xSz/s640/Truy%25E1%25BB%2587n+Ng%25E1%25BA%25AFn+Ch%25E1%25BB%2589+L%25C3%25A0+Con+Mu%25E1%25BB%2591n+V%25E1%25BB%2581+Nh%25C3%25A0++Hoa+H%25E1%25BB%258Dc+Tr%25C3%25B2+S%25E1%25BB%2591+1192++T%25C3%25A1c+Gi%25E1%25BA%25A3+D%25C6%25B0%25C6%25A1ng+An++Hoa+H%25E1%25BB%258Dc+Tr%25C3%25B2+S%25E1%25BB%2591+M%25E1%25BB%259Bi+Nh%25E1%25BA%25A5t++Truy%25E1%25BB%2587n+Ng%25E1%25BA%25AFn+Hoa+H%25E1%25BB%258Dc+Tr%25C3%25B2+-+Kenhtrasua.com+-+K%25C3%25AAnh+Tr%25C3%25A0+S%25E1%25BB%25AFa+%25282%2529.JPG
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjZiKF3-rstDaQXSvrexxG2O4eYVvcZcHkx4AB0XHdbFAptYYQFr-SR_LXOvdBG_4LzGUVpOj9em5NnLSi2YjXnzblcR3Nd6zGvXx4wREm4ouqZBcqeNk5gHkdn3M1JIfkh4-ZQZQEm1xSz/s72-c/Truy%25E1%25BB%2587n+Ng%25E1%25BA%25AFn+Ch%25E1%25BB%2589+L%25C3%25A0+Con+Mu%25E1%25BB%2591n+V%25E1%25BB%2581+Nh%25C3%25A0++Hoa+H%25E1%25BB%258Dc+Tr%25C3%25B2+S%25E1%25BB%2591+1192++T%25C3%25A1c+Gi%25E1%25BA%25A3+D%25C6%25B0%25C6%25A1ng+An++Hoa+H%25E1%25BB%258Dc+Tr%25C3%25B2+S%25E1%25BB%2591+M%25E1%25BB%259Bi+Nh%25E1%25BA%25A5t++Truy%25E1%25BB%2587n+Ng%25E1%25BA%25AFn+Hoa+H%25E1%25BB%258Dc+Tr%25C3%25B2+-+Kenhtrasua.com+-+K%25C3%25AAnh+Tr%25C3%25A0+S%25E1%25BB%25AFa+%25282%2529.JPG
kenhtrasua
https://kenhtrasua.blogspot.com/2017/01/chi-la-con-muon-ve-nha-hoa-hoc-tro-so-1192.html
https://kenhtrasua.blogspot.com/
http://kenhtrasua.blogspot.com/
http://kenhtrasua.blogspot.com/2017/01/chi-la-con-muon-ve-nha-hoa-hoc-tro-so-1192.html
true
8625224024834097571
UTF-8
Loaded All Posts Not found any posts VIEW ALL Readmore Reply Cancel reply Delete By Home PAGES POSTS View All RECOMMENDED FOR YOU LABEL ARCHIVE SEARCH ALL POSTS Not found any post match with your request Back Home Sunday Monday Tuesday Wednesday Thursday Friday Saturday Sun Mon Tue Wed Thu Fri Sat January February March April May June July August September October November December Jan Feb Mar Apr May Jun Jul Aug Sep Oct Nov Dec just now 1 minute ago $$1$$ minutes ago 1 hour ago $$1$$ hours ago Yesterday $$1$$ days ago $$1$$ weeks ago more than 5 weeks ago Followers Follow THIS PREMIUM CONTENT IS LOCKED STEP 1: Share. STEP 2: Click the link you shared to unlock Copy All Code Select All Code All codes were copied to your clipboard Can not copy the codes / texts, please press [CTRL]+[C] (or CMD+C with Mac) to copy